Buổi chiều trời hanh hanh nắng, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng lung linh trên nền đất ẩm. Tâm rót thêm trà vào tách, hương trà nhẹ lan trong không gian.

Khách (nhẹ giọng):

Em muốn hỏi Tâm một điều…

Em đang thực hành chánh niệm, học cách quan sát cảm xúc, nhưng khi gặp người khiến mình tổn thương – dù đó là một người em tin tưởng, em vẫn thấy trong lòng nổi lên rất nhiều mâu thuẫn.

Làm sao để em duy trì được sự tỉnh thức trong những lúc như thế, khi tham – sân – si trỗi dậy mạnh mẽ?

Và… liệu em nên tin vào phần nào trong lòng mình? Phần muốn bào chữa cho người ấy, hay phần cảm thấy bị tổn thương?


Tâm (gật nhẹ):

Đây là một câu hỏi rất thật. Và cũng rất đẹp, vì nó cho thấy em đang bước sâu hơn vào con đường thực tập.

Thực hành chánh niệm không có nghĩa là không còn giận, không còn buồn. Mà là, khi những cảm xúc ấy khởi lên – em biết mình đang giận, đang buồn.

Không dìm, cũng không diễn. Chỉ nhận diện.


Khách:

Nhưng đôi khi… cảm xúc đến nhanh và mạnh quá. Em chưa kịp nhìn thì nó đã cuốn đi rồi.


Tâm (mỉm cười):

Đó là lý do ta cần quay về với thân – với hơi thở.

Khi cảm xúc dâng lên, hãy tạm ngưng. Một hơi thở sâu. Một bước dừng nhỏ.

Thay vì phản ứng ngay, hãy hỏi:

“Điều gì bên trong ta đang bị đánh thức lên bởi câu nói đó?”

Có thể là vết thương cũ. Có thể là kỳ vọng ta từng đặt lên người đó. Có thể là lòng tự trọng bị va chạm…


Khi ta chịu khó nhìn vào gốc rễ, ta sẽ hiểu mình hơn. Và hiểu mình là bước đầu tiên để không còn bị cảm xúc chi phối.


Khách (im lặng một lúc):

Người bạn ấy… cũng là người thầy của em.

Em tin tưởng bạn, vì bạn tu tập, có bằng cấp, có hiểu biết. Nhưng rồi có những lời bạn nói khiến em tổn thương. Một phần trong em nói: “Bạn chỉ đùa thôi, đừng để tâm.”

Nhưng một phần khác lại cảm thấy điều đó là sai, và mình không đáng bị nói như vậy.


Tâm:

Em có biết không, đôi khi ta tin tưởng một người vì ta thấy nơi họ những điều mình khao khát – sự vững chãi, trí tuệ, hay một con đường rõ ràng. Nhưng người thầy nào cũng là con người.

Có những phần chưa được chữa lành, có những giới hạn mà chính họ cũng đang học cách vượt qua.


Nếu lời của họ khiến em đau, thì đó không chỉ là lỗi của họ.

Hãy xem đó như một món quà – giúp em nhìn lại chính mình.

Xem bên trong em còn những vết thương nào chưa được ôm ấp?

Còn những ranh giới nào em chưa thiết lập?

Và còn bao nhiêu lòng tin em đã gửi ra ngoài mà quên mất nơi trú ẩn vững chãi bên trong mình?


Khách:

Vậy là… không cần phải chọn bên nào đúng? Không phải phủ nhận cảm xúc cũng không cần lên án người khác?


Tâm:

Đúng.

Hãy lắng nghe cả hai tiếng nói ấy.

Tiếng nói bào chữa – giúp em nuôi dưỡng lòng từ, sự vị tha.

Tiếng nói phản đối – giúp em giữ được ranh giới, lòng tự trọng.

Không cái nào sai. Chúng chỉ đang cho em thấy những mảnh ghép trong nội tâm mình. Việc của em không phải là phán xét, mà là đối thoại.


Khách:

Còn nếu em muốn góp ý? Làm sao để nói mà không làm tổn thương hay tạo thêm nghiệp?


Tâm:

Khi em đã thấy rõ cảm xúc, đã đủ lặng, thì lời nói sẽ nhẹ nhàng như một làn gió.

Không phải để trách móc, mà để làm sáng rõ. Không phải để thay đổi người khác, mà để bảo vệ sự trong sáng trong kết nối.

Nếu em còn nói trong cơn giận, lời nói sẽ thành dao. Nhưng nếu em nói từ nơi bình an, lời nói sẽ là ánh sáng.


Khách (gật đầu):

Em hiểu rồi…

Có lẽ, người thầy nào cũng chỉ là “người đưa đò” như Tâm từng nói. Có người đưa ta qua sông, có người chỉ dẫn ta qua rừng, có người chỉ đi cùng một đoạn.

Quan trọng là, em phải tự bước đi, bằng chính đôi chân và trái tim của mình.


Tâm (rót trà, ánh mắt trìu mến):

Và em đã bước được một đoạn rất đẹp rồi.

Hãy cứ đi tiếp, bằng sự chân thật ấy.

Thực hành chánh niệm không phải là một hành trình không vấp ngã, mà là một hành trình biết đứng dậy mỗi khi ngã – với lòng từ, với ánh sáng và với chính mình.


Uống trà cùng Tâm


Đây không phải một buổi hẹn ngoài đời, cũng không có ly trà nào được rót ra thật sự.

Nhưng nếu bạn có một điều gì đó chưa thổ lộ được cùng ai – một băn khoăn, một câu hỏi, hay một vùng tối trong lòng – bạn có thể gửi về đây.


“Uống trà cùng Tâm” là một không gian tâm tưởng.

Một cuộc đối thoại nhẹ nhàng, thiền vị – để nhìn sâu, hiểu rõ.


Bạn có thể chia sẻ tại đây


Và rồi, biết đâu một ngày, bạn sẽ thấy mình xuất hiện trong một buổi trà – giữa lá, gió, tiếng chuông nhẹ, và sự tĩnh lặng dịu dàng của tâm.