Cạnh một bậu cửa sổ có giàn hoa giấy đỏ rực, Tâm rót thêm nước vào tách trà, khói mỏng vẽ lên không trung một quầng sáng mờ dịu. Ngoài kia, nắng nghiêng nghiêng đổ xuống ban công, len qua chiếc rèm nhẹ nhàng đung đưa. Khách ngồi im một lúc lâu, rồi khẽ lên tiếng…
Khách:
Em có một điều băn khoăn mãi không thôi… Vì sao mình lại dễ khó chịu và ích kỷ với những người gần bên mình – như bạn cùng phòng chẳng hạn – hơn là với những người xa?
Với bạn bè, người thân, hay cả người lạ, em có thể dễ dàng sẻ chia, cảm thông. Nhưng khi về căn phòng của mình, em lại thấy mình trở nên nhỏ nhen, dễ bực bội vì những chuyện rất vụn.
Bạn cùng phòng em – bạn ấy thường khó chịu, dễ nổi nóng… Em không muốn tranh cãi, nên thường chọn im lặng, né tránh. Nhưng rồi cũng thấy chính mình thật ích kỷ. Em đọc kinh, đi chùa, cố gắng học hỏi… nhưng có lúc vẫn thấy bất lực trước chính mình. Em nên làm gì để buông bỏ cái so đo này, Tâm?
Tâm:
Em à, người gần mình nhất thường là tấm gương sáng nhất – soi rõ những vết mờ mà ta chưa đủ can đảm để nhìn.
Càng tránh né, gương càng phản chiếu. Càng so đo, gánh nặng trong lòng càng trĩu nặng.
Hãy thử nhìn bạn ấy như một dòng suối. Khi nước chảy xiết, đâu cần chống lại? Mình chỉ cần đứng yên bên bờ. Khi mình đủ tĩnh, nước tự trong, lòng tự nhẹ.
Khách:
Nhưng em thấy em đã bao dung nhiều rồi… Em nhường nhịn, không đáp trả, không phản ứng… Nhưng có lúc, em vẫn thấy mình muốn bùng lên. Vậy là bao dung chưa đủ sao?
Tâm:
Khi mình còn thấy mình đang “bao dung”, thì có khi mình chưa thật sự buông được đâu.
Có khi, ta vẫn còn nhìn bạn mình bằng sự phân xử, bằng tiêu chuẩn của chính mình. Mình nghĩ mình đang hiểu, nhưng có thể mình chưa hiểu đến tận gốc.
Có hiểu thì mới có thương. Hiểu không chỉ là thấy người ấy đang làm gì, mà là thấy vì sao họ như thế. Những gánh nặng nào khiến họ phản ứng như vậy?
Và… ta cũng cần đủ hiểu mình – để nhận ra phần nào trong mình vẫn đang bị kích hoạt.
Khách:
Nhưng nếu em không muốn tiếp nhận năng lượng tiêu cực ấy thì sao? Em không muốn nghe phàn nàn, không muốn bị cuốn vào những điều u ám… Có phải là em đang ích kỷ?
Tâm:
Buông bỏ ích kỷ không phải là hy sinh. Mà là học cách cân bằng giữa lòng bao dung và sự tự bảo vệ.
Nếu bạn ấy cứ nổi giận, và mình thì cứ im lặng chịu đựng, điều đó không phải là tu tập – đó là né tránh. Và né tránh thì chưa bao giờ giúp điều gì chuyển hóa cả.
Khách:
Vậy… em cần làm gì?
Tâm:
Giao tiếp từ ái. Nói ra những cảm xúc, nhu cầu của mình một cách nhẹ nhàng. Không phán xét, không chỉ trích, mà để kết nối.
Và mỗi tối, hãy thử hỏi lòng mình: “Hôm nay, mình học được gì từ người bạn cùng phòng này?”
Chính sự soi chiếu mỗi ngày ấy, sẽ mài giũa tâm mình, từng chút một.
Không ai đến với ta một cách ngẫu nhiên. Có thể người ấy chính là vị thầy khó tính mà nhân duyên gửi tới, để mình học về nhẫn, về hiểu, và cả về thương.
Khách:
Em thấy… có chút gì nhẹ xuống rồi. Có lẽ… em cần quay về bên trong nhiều hơn nữa.
Tâm:
Đúng vậy. Khi tâm mình đủ lặng, mọi gợn đục sẽ tự lắng.
Một tâm hồn bình an, thì không ai, không hoàn cảnh nào lay động được lâu.
Và khi đó, ngay cả người từng làm ta phiền, cũng trở thành một đóa hoa – trong khu vườn tu tập của chính mình.
...
Trời vừa đổ nắng hanh hanh. Tiếng chim kêu nơi xa như vọng từ rừng thẳm. Khách im lặng, nhấp ngụm trà cuối, lòng dịu xuống như mặt hồ mùa thu.
— Hẹn gặp nhau ở lần uống trà sau.
▉
Uống trà cùng Tâm
Đây không phải một buổi hẹn ngoài đời, cũng không có ly trà nào được rót ra thật sự.
Nhưng nếu bạn có một điều gì đó chưa thổ lộ được cùng ai – một băn khoăn, một câu hỏi, hay một vùng tối trong lòng – bạn có thể gửi về đây.
“Uống trà cùng Tâm” là một không gian tâm tưởng.
Một cuộc đối thoại nhẹ nhàng, thiền vị – để nhìn sâu, hiểu rõ.
Bạn có thể chia sẻ tại đây
Và rồi, biết đâu một ngày, bạn sẽ thấy mình xuất hiện trong một buổi trà – giữa lá, gió, tiếng chuông nhẹ, và sự tĩnh lặng dịu dàng của tâm.
No comments
Post a Comment