Mùa hè dường như đang ngủ quên đâu đó, chưa về tới Măng Đen.
Trước retreat vài ngày, Thuận hỏi tôi:
“Anh có hồi hộp không, với người đầu tiên tham gia chương trình?”
Chỉ có bạn, và chỉ bạn, mới là người có thể cởi trói chính mình.
Tự ngộ — mới là cái thấy thật sự vững bền.
Mỗi sáng, lúc 5:15, cô gái ấy xuất hiện trên Zoom. Chúng tôi cùng ngồi thở với nhiều người khác nữa.
Mới hôm qua, bạn nhắn:
Trong sổ ấy, mỗi ngày là một đề mục - một dạng công án thiền - và một thực hành nhỏ để duy trì sự chánh niệm trong các hoạt động thường ngày. Quyển sổ ấy như một tấm bản đồ chỉ hướng, được thiết kế theo từng vấn đề của mỗi người, bao gồm các chỉ dẫn để thiết lập một đời sống retreat ngay tại nhà.
Thông qua những câu hỏi trong quyển khai tâm, từng lớp nội tâm được bạn tự bóc tách và ngộ ra. Hôm ngồi thiết kế 30 đề mục, tôi hỏi Thuận xem qua và có ý kiến gì không? Thuận bảo, cũng không biết ý kiến gì vì nó không có một logic nào để phân tích. Đúng, bởi tôi dành nhiều thời gian để ngồi lặng lại và cảm nhận mình cần cùng bạn đi qua 30 “tảng đá” này như thế nào? Để không thừa cũng không thiếu. Để mỗi đề mục sẽ từng bước kích hoạt những điểm nghẽn trong dòng chảy cảm xúc của bạn. Thế nên tôi chỉ có thể dùng trực giác của mình mà đưa đường, dẫn lối.
Một điểm nhỏ thôi, để thấy rằng: trong đêm đen, vẫn còn một tia hy vọng để bước tiếp.
No comments
Post a Comment