Những cơn mưa ngày hạ đổ ầm ập. Cả thị trấn nhỏ chìm trong màn sương mờ tỏ.

Tôi ngồi pha một tách trà bạch hạc. Mùi cốm đặc trưng của loại trà này luôn làm tôi sảng khoái - chút bảng lảng của hương mạ, chút ngai ngái của mùi bùn, và mùi tươi rói của hạt mầm vừa nhú. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa và hương trà ủ ấm không gian.

Khách đến, lặng lẽ, áo còn ướt nước mưa. Em ngồi xuống, im lặng một lúc rất lâu, rồi ngập ngừng lên tiếng:

Dạ, anh ơi, làm sao có thể đi về phía ánh sáng? Cứ mỗi lần bước đi về ánh sáng một chút, em lại cảm thấy mình bị bóng tối trong bản thân níu lại…

Ngày ngày vật lộn với bóng tối của chính mình, em cảm thấy mình bị mắc kẹt. Trong những ngày này, đôi lúc em vẫn thấy ánh sáng, nhưng rồi bóng tối lại đến. 

Tôi đặt chén trà xuống, nhìn em thật lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi lại:

Mỗi ngày trời đất xoay vần, hết sáng rồi lại tối. Hết tối rồi lại sáng. Điều gì khiến em nghĩ rằng ánh sáng là nơi mình cần đi về?

Em chớp mắt, giọng lặng xuống:

Em nghĩ ánh sáng tượng trưng cho những điều tốt đẹp. Còn bóng tối là nơi khiến đạo đức con người lu mờ… Em không muốn ở lại đó nữa.

Tôi gật đầu, ánh nhìn mềm lại:

Em có tin là bên trong mỗi chúng ta, không ai tuyệt đối là ánh sáng và cũng không ai hoàn toàn là bóng tối không?

Điều này đúng ạ… Trừ khi đạt đến sự giải thoát như Đức Phật.

Tôi mỉm cười, rót thêm trà.

Chính có bóng tối, ta mới biết quý ánh sáng. Và nhờ có ánh sáng, ta mới thấy rõ bóng tối. Mọi thứ đều đang ở đúng chỗ của nó. Nếu em đang cảm thấy lòng mình nhiều bóng tối, thì hãy biết ơn - vì trước tiên, em đã có khả năng nhận ra nó. Nhận ra tức là đã sáng lên một phần rồi.

Em cúi đầu, mắt hoe đỏ. Tôi tiếp tục:

Có những hạt giống chỉ có thể nảy mầm trong lòng đất - nơi tối nhất. Chúng không vội vã tìm ánh sáng, mà kiên nhẫn ở lại, lắng nghe lòng đất, rồi mới vươn lên. Em cũng vậy. Đôi khi ta cần ở đủ lâu trong bóng tối, để hiểu nó, để thấy chính mình trong đó. Khi ấy, ánh sáng sẽ không còn là thứ em phải tìm, mà là điều tự nở ra từ bên trong.

Nhưng vì sao mỗi lần em tiến tới một chút, lại bị níu lại?

Vì có một phần trong em - phần từng tổn thương, từng bị bỏ rơi, từng sợ hãi - chưa sẵn sàng bước vào ánh sáng. Khi em tiến về phía sáng mà không dắt theo phần ấy, nó sẽ khóc, sẽ níu kéo. Không phải để cản em, mà vì nó sợ bị bỏ lại lần nữa.

Tôi ngừng lại, đưa mắt nhìn ra ngoài hiên. Mưa đã ngớt, nhưng sương vẫn còn giăng.

Đừng bỏ ai lại phía sau - nhất là chính em. Hãy quay lại, ôm lấy phần bị bóng tối níu giữ đó. Ngồi yên với nó. Như em đang ngồi với tách trà này. Đừng vội ép mình phải tốt hơn ngay lập tức. Chỉ lặng lẽ cảm nhận và hiểu sâu hơn về phần bóng tối đó. Ở chỗ em hiểu, ánh sáng sẽ chiếu rọi.

Em run nhẹ. Tôi rót thêm trà, hương cốm dịu nhẹ lan tỏa.

Vậy… em không cần phải cố chạy về phía ánh sáng nữa?

Không cần chạy. Chỉ cần dừng lại. Ở yên với những phần mình từng muốn trốn tránh. Đến một lúc, em sẽ thấy ánh sáng không ở cuối con đường - mà ngay trong trái tim đang can đảm đối diện với bóng tối ấy. Khi em bước thật chậm, và thật chân thật với chính mình, ánh sáng sẽ tự bừng lên.

Tôi đưa chén trà cho em:

Như vị trà bạch hạc này - không rực rỡ như sen, cũng chẳng ngọt ngào như nhài - nhưng lại là thứ dịu dàng đi cùng những ngày mưa. Em cũng vậy. Dù mang theo bóng tối, nhưng vẫn có thể là một ngọn đèn nhỏ. Đủ ấm cho chính mình. Rồi sẽ ấm cho người khác.

Em cầm chén trà bằng hai tay, lòng tay khép lại, giữ hơi ấm giữa màn sương. Nhìn tôi, em chậm rãi nói:

Dạ… Em hiểu rồi. Có lẽ, thay vì cố đi về phía ánh sáng, em cần học cách thắp sáng từ bên trong.

Tôi gật đầu, mắt ấm:

Ừ, và nhớ, bóng tối không phải là kẻ thù. Nó chỉ là người canh giữ, để ánh sáng được thiêng liêng hơn. Khi em không còn sợ nó nữa, em đã đi qua một nửa con đường rồi.

Lời ghi sau buổi trà

Trời vẫn mưa nhẹ. Khách đứng dậy, cúi chào rồi bước ra hiên. Tôi nhìn theo, thấy dáng người nhỏ nhắn ấy chậm rãi bước vào mưa, không vội trú, cũng chẳng cố tránh.
Chỉ là đi, trong tĩnh lặng.


Uống trà cùng Tâm


Đây không phải một buổi hẹn ngoài đời, cũng không có ly trà nào được rót ra thật sự.

Nhưng nếu bạn có một điều gì đó chưa thổ lộ được cùng ai – một băn khoăn, một câu hỏi, hay một vùng tối trong lòng – bạn có thể gửi về đây.


“Uống trà cùng Tâm” là một không gian tâm tưởng.

Một cuộc đối thoại nhẹ nhàng, thiền vị – để nhìn sâu, hiểu rõ.


Bạn có thể chia sẻ tại đây


Và rồi, biết đâu một ngày, bạn sẽ thấy mình xuất hiện trong một buổi trà – giữa lá, gió, tiếng chuông nhẹ, và sự tĩnh lặng dịu dàng của tâm.