Đầu đông, nắng yếu dần, nhưng phố xá vẫn tất bật: xe cộ, email, cuộc họp… Như chiếc bánh đà không bao giờ ngừng quay.
Tôi pha một ấm trà ô long thượng hạng, hương trà quyện trong từng làn khói mỏng, mời Khách trở lại không gian tĩnh để cùng trò chuyện về… năng lượng.
Khách:
Em chào anh Tâm.
Em muốn hỏi: làm sao để bảo toàn và hồi phục năng lượng giữa nhịp sống hối hả này?
Dù em biết mình cần tiết chế, chia sẻ năng lượng khoa học giữa công việc và cuộc sống, nhưng thực sự rất khó…
Tâm (gật nhẹ, mỉm cười):
Em thấy không, ta thường tìm một “điểm cân bằng hoàn hảo” – giống như một cây cầu cố định.
Thật ra, đó chỉ là cân bằng động: lúc nghiêng về công việc, khi ngả về cuộc sống.
Thay vì chạy theo điểm đó, em hãy hài lòng với chỗ mà cuộc sống đang đặt em – nơi mọi thứ ở đúng vị trí cần có.
Khách:
Vậy em không phải lo tìm điểm cân bằng cuối cùng?
Tâm:
Không cần.
Trước hết, hãy nhìn xem ngày của em có những lỗ rò nào đang làm mất năng lượng:
• Cái điện thoại reo liên tục, mỗi notification là một giọt nước rỉ ra khỏi xô.
• Cảm giác lo âu, phán xét, tiêu cực – chúng đốt cháy năng lượng âm ĩ.
• Tâm trí “đa nhiệm” – cố gắng làm nhiều việc cùng lúc – là cách nhanh nhất để hao hụt sức lực.
Khách:
Em nhận ra mình thường lướt mạng xã hội khi đang làm việc…
Tâm:
Đấy là một lỗ rò.
Hãy đặt câu hỏi đơn giản mỗi khi em có ý định:
“Việc này có cần thiết không?”
Và đừng ép bản thân làm thêm khi thân tâm đang mỏi.
Giới hạn rõ ràng – là rào chắn giúp tiết kiệm năng lượng.
Khi em nói “không” với việc không cần thiết, em đang giữ lại cho mình một mảnh nhiệt.
Khách:
Nhưng khi đã cạn, em phải làm sao để hồi phục?
Tâm (nhẹ nhàng):
Như một cái cây muốn vươn cao, phải bám rễ sâu vào đất.
Con người ta, để hồi sinh năng lượng, không chờ đến kỳ nghỉ dài mới được nghỉ, mà cần khoảng-dừng nhỏ mỗi ngày:
• Uống một tách trà thật chậm.
• Hít một hơi thật sâu, để đánh thức lại thân-tâm.
• Dừng vài phút, ngắm một chậu cây, để mắt và lòng được nghỉ.
Em thường không chịu nghỉ… cứ thấy lãng phí thời gian.
Tâm:
Đó lại là một lỗ rò nữa.
Thư giãn không phải lãng phí – nó là quá trình sạc lại pin.
Trong yoga có tư thế Savasana (xác chết): nằm thoải mái, buông lỏng hoàn toàn, chỉ thở và… không nghĩ gì.
Em có thể áp dụng vào buổi tối: tắt đèn, tắt nhạc, nằm duỗi thẳng, hai tay xòe ra, lòng bàn tay hướng lên, thả lỏng từ đầu đến chân.
Mỗi hơi thở, em thấy cơ thể mình khẽ tan vào mặt đất, và mọi mệt mỏi lắng xuống.
Khách:
Nghe như… một phương pháp rất đơn giản mà em ít khi dám thử.
Tâm:
Đơn giản là vì ta sợ bỏ lỡ điều gì.
Nhưng chính những khoảnh khắc “không-làm- gì-cả” ấy lại là nơi cho ta gặp lại chính mình.
Em không cần vội. Hãy tự cho phép mình nghỉ – không phải để trốn, mà để tái sinh.
...
Khách nhấp ngụm trà cuối. Ánh nắng cuối ngày rải nhẹ qua khung cửa.
Em thở ra, thấy không khí như lỏng hơn, nhịp tim dịu lại, và trong lòng bắt đầu nảy những ý tưởng nhỏ:
“Tôi sẽ đặt điện thoại xa tầm tay. Tôi sẽ có 5 phút Savasana mỗi đêm. Tôi sẽ hỏi ‘có cần không?’ trước mỗi notification.”
▉
Uống trà cùng Tâm
Đây không phải một buổi hẹn ngoài đời, cũng không có ly trà nào được rót ra thật sự.
Nhưng nếu bạn có một điều gì đó chưa thổ lộ được cùng ai – một băn khoăn, một câu hỏi, hay một vùng tối trong lòng – bạn có thể gửi về đây.
“Uống trà cùng Tâm” là một không gian tâm tưởng.
Một cuộc đối thoại nhẹ nhàng, thiền vị – để nhìn sâu, hiểu rõ.
Bạn có thể chia sẻ tại đây
Và rồi, biết đâu một ngày, bạn sẽ thấy mình xuất hiện trong một buổi trà – giữa lá, gió, tiếng chuông nhẹ, và sự tĩnh lặng dịu dàng của tâm.
No comments
Post a Comment